Bình minh còn chưa ló rạng thì những bước chân của tôi giã từng nhịp nặng nề lên mặt đất.
Hà Nội đang vào đỉnh điểm của đợt nắng nóng cho nên cái thời tiết sau 8 giờ sáng chẳng khác gì một cái lò bát quái được châm thêm củi vào đống tro tàn của đêm hôm trước. Đó cũng là lý do khiến cho những buổi chạy sau 6 giờ chiều trở nên thưa dần vì tôi đã thử trải qua cái cảm giác chạy như bò trên cái "hoang mạc hiện đại" của loài người. Hơi nóng từ mặt đường nhựa bốc lên làm cho mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả áo khi chỉ mới chạy dăm ba bước. Nhịp thở thì loạn lên như con tim vô tình chạm phải mặt crush.
[Bỗng...]
Cách đây 2 tuần, anh CEO ở công ty phất lên phong trào chạy bộ. Cũng không rõ lý do là gì nhưng mục tiêu cho đến cuối tháng phải chạy đủ 24km. Lúc mới nghe xong còn thầm nghĩ với cái thời tiết như thế này làm sao có thể chạy được, thì nhanh như cắt, tôi đứng phắt dậy và hoan nghênh ý tưởng này rõ to. Chà có vẻ như miệng mình đi hơi xa. Trong phòng mọi người cũng xôn xao lên hưởng ứng. Tất cả cùng đồng thanh: Chốt!
Vài hôm sau đó còn chưa nhớ ra thử thách chạy bộ thì anh "sếp" đã nã phát súng đầu tiên với thành tích 4km. Ái chà, có vẻ như cuộc đua đang nóng dần lên đây. Vì vốn dĩ anh là một người bận rộn mà còn có thể sắp xếp được thời gian để chạy. Thám thính tình hình thì hoá ra anh dậy sớm để chạy.
Dậy sớm? Cái khái niệm khá mơ hồ với một kẻ ngủ muộn vì có nhiều thứ để làm. Trong thời gian làm ứng dụng ghi chú trước đó, 0h đến 1h sáng mới là lúc ánh đèn vi tính chợt tắt, cộng thêm 30 phút điểm lại những "sai lầm ngốc nghếch" của ngày hôm trước thì bộ não mới chịu tắt nguồn để chìm vào giấc ngủ.
Tôi luôn ý thức việc đi nằm trước 12h để đạt được sự tỉnh táo cho ngày hôm sau, vì thế mà nhiều lúc đang cặm cụi gõ phím thì liếc lên phía đồng đồ, điểm đến 11h30p là y như rằng phải gập "lap" lại. Nhưng nhiều hôm hăng hái thì cái đồng hồ cũng không còn tồn tại trong ánh mắt. Sáng hôm sau, đúng 6h30 phút báo thức lại rung lên, ước gì tối qua mình đã đi ngủ sớm hơn - tôi sám hối trong nỗi thất vọng!
Nhưng một khi đã tham gia thử thách thì phải hoàn thành. Xem ra là chỉ có cách dậy sớm để chạy thôi!
Tôi bắt đầu sắp xếp mọi thứ để đi ngủ sớm hơn. 11h hơn có lẽ là đủ để 5h30p sáng hôm sau thức dậy. Sự thay đổi đột ngột này cũng làm cho ông trời động lòng thương mà buổi sáng hôm đó thật mát mẻ, còn có cả những hạt mưa li ti kết thúc một chuỗi ngày dài nắng như thiêu đốt.
Bình minh còn chưa ló rạng thì những bước chân của tôi giã từng nhịp nặng nề lên mặt đất. Cũng lâu rồi mới chạy nên buổi đầu tiên chỉ là khởi động nhẹ nhàng. Khung cảnh buổi sáng tinh mơ thật khác lạ mà chưa nhìn thấy bao giờ, không ồn ào, không xe cộ, rất ít người và thoáng đãng.
Thường thì tôi sẽ không chạy ngay khi vừa xuống mặt đất, đi bộ khoảng chừng 500m sẽ giúp đôi chân thích ứng tốt hơn với đường chạy và tránh nguy cơ chấn thương không đáng có. Con đường đi bộ song song với đường chạy chính, ngăn cách nhau bởi một đường tàu ở giữa còn hai bên là bức tường thành kiên cố, ngăn không cho ai đi vào để tránh gặp nguy hiểm. Vì thế muốn sang bên kia, phải đi qua một cái cầu. Cây cầu đỏ chót, kiên cố, và phải có đến cả 50 bậc thang. Tin tôi đi, đôi khi không cần phải leo núi đâu mà hãy chạy trên này cũng đủ để thấy rạo rực trong người.
Gọi là đường chạy chính vì nó dài và ít chướng ngại vật hơn so với con đường đi bộ. Nó có hẳn hai bên vỉa hè lót gạch tươm tất, nhưng một bên thì thuộc về khu dân cư cho nên nó không được liền mạch cho lắm, đôi lúc các lối lên xuống hầm, vào cửa sẽ ngoạm mất một phần của dải ruy băng.
5 phút đầu sau khi sải chân luôn là khoảng thời gian khó khăn. Cơn buồn ngủ vẫn chưa đứt và cả tứ chi còn chưa được định hình cho công việc khởi đầu ngày mới của nó. Tôi thở đều theo cái nhịp 3/1 mà gần đây mới khám phá ra. Hít vào trong 3 bước chân và thở ra một cái thật dài trong khoảng 3 bước nữa. Nhịp thở này giúp tôi cảm thấy dễ chịu và thư giãn hơn so với nhịp 3/3 trước đó.
Mục tiêu cho mỗi ngày là 4-5km, cũng không quá khó khăn khi đã quen dần với nhịp điệu và cái cảm giác uể oải cũng dần biến mất. Tôi thử chạy trên một cung đường mới mà trước đây mình chưa từng để đón nhận những luồng khí mới. Con đường thẳng tắp, hướng về phía mặt trời mọc, giống như mình đang chạy về phía của hào quang vậy. Quang cảnh buổi sáng hôm ấy thật vĩ đại.
Chạy thêm 30 phút nữa, mặt trời đã chiếu bóng hằn rõ trên nền gạch, cũng là lúc phải về để chuẩn bị cho một ngày mới. Nhưng trước khi kết thúc cuộc hành trình, hẵng đi bộ thêm vài trăm mét nữa để các bó cơ được giãn ra. Tôi làm vài động tác vặn mình, căng chân, thấm mồ hôi, phe phẩy chiếc áo ướt cho khô ráo trước khi đi thẳng về nhà.
Từ đó, cứ cách 2-3 ngày lại chạy lại một lần, cái cảm giác mơ màng thức giấc lúc 5 giờ sáng cũng vì thế mà quen dần. Tôi nhận ra mình đã thay đổi nhiều trong khoảng thời gian này. Một cơ thể linh hoạt, tâm trí hợp nhất với thể xác làm năng lượng tràn trề. Nếu như trước đây, mỗi buổi trưa cần phải chợp mắt mươi mười lăm phút thì có khi không cần phải nghỉ mà vẫn có đủ năng lượng cho cả buổi chiều.
24km đã vượt qua, thử thách đã hoàn thành. Thứ đọng lại trong mình là một cơ thể tốt hơn hôm qua. Và chắn chắn rồi, khung cảnh nên thơ của những buổi sáng sớm còn được nhắc lại nhiều lần trong một thời gian nữa...
Xin chào, tôi tên là Hoài - một anh Dev kể chuyện bằng cách viết ✍️ và làm sản phẩm 🚀. Với nhiều năm kinh nghiệm lập trình, tôi đã đóng góp một phần công sức cho nhiều sản phẩm mang lại giá trị cho người dùng tại nơi đang làm việc, cũng như cho chính bản thân. Sở thích của tôi là đọc, viết, nghiên cứu... Tôi tạo ra trang Blog này với sứ mệnh mang đến những bài viết chất lượng cho độc giả của 2coffee.dev.Hãy theo dõi tôi qua các kênh LinkedIn, Facebook, Instagram, Telegram.
Bình luận (1)